Từ cô Trần Thị Như Huế
Hà Nội, 7.5.18
Hôm nay thời tiết Hà Nội đã sang ngày lập hạ thứ ba, nhiệt độ cao nhất là 36°. Nếu để ý thì ngoài đường ve đã kêu râm ran cả tuần nay rồi. Cái nắng nóng đến báo hiệu những kì thi căng thẳng, mà trước đó là mùa chia tay. Cô ngồi gõ mấy dòng cho K49 mà chẳng biết nên nói những gì nữa. Khi mà sắp chia tay thì người ta biết phải nói gì.
Cô đã bước vào CSP cùng với K49, cùng nhau đón khai giảng đầu tiên trong mùa thu 2015 nhỉ, ấy vậy mà ba năm như một cái chớp mắt, ngày các em ra trường cũng đã đến gần rồi.
Ba năm liền dưới mái trường CSP tưởng như dài mà lại ngắn. Các em đã cố gắng học hành và để lại nhiều kỉ niệm với thầy cô và bạn bè. Từ những năm tháng ấy, các em từ lúc mới còn bỡ ngỡ giờ đã trưởng thành hơn, các em để lại hình ảnh của mình ở những hành lang, ở ghế ngồi trước bảng tin, ở những hoạt động tập thể; các em để lại những điều đẹp đẽ trong nhau và trong lòng các thầy cô. Các em khiến cho thầy cô có thêm nhiều động lực để cố gắng hơn và yêu thương nhiều hơn.
Ngày mai đây rồi các em sẽ rời CSP, cô mong rằng các em sẽ mang theo những điều tốt đẹp nhất từ mái nhà này để đón nhận những điều tuyệt vời phía trước. Cô tin đó là một cánh cửa rộng mở mà các em có khi sẽ hào hứng với nó, có khi chênh vênh và có khi băn khoăn. Dẫu đó là gì hãy luôn là chính mình, lắng nghe bản thân và đi con đường của chính mình. Chúng ta chỉ có một cuộc đời thôi đúng không.
Có thể chúng ta không biết nhau, nhưng chúc toàn thể K49 có nhiều sức khỏe để bước vào kì thi quan trọng sắp tới, chúc các em luôn cố gắng để xứng đáng với những gì các em mong đợi, chúc cho may mắn mỉm cười với các em.
Và cô luôn biết rằng cô đã được học thật nhiều từ các em. Cảm ơn các em rất nhiều vì điều đó. Chúc cho mọi điều sẽ đều tốt đẹp. Và chúng ta sẽ còn gặp lại nhau.
Từ cô Hoàng Lan Hương
Hình như những ngày tháng năm trong cuộc đời luôn đòi hỏi ở chúng ta thật nhiều sức mạnh.
Để chấp nhận một cuộc chia xa…
Để rời một chốn này và đi về một chốn khác trên những ngã rẽ tất yếu của cuộc đời mà bằng cách này hay cách khác, chống lại nó là điều bất khả…
Để nhiều năm sau trở về, chập chờn kỉ niệm trong cõi nhớ và quên…
Những ngày tháng năm nào ta đã quên?
Những ngày tháng năm nào ta còn nhớ?
Và những ngày tháng năm này, những ngày tháng năm của tuổi mười tám rồi sẽ ở đâu trong miền mênh mang quên nhớ ấy?
K49 thân yêu, không một ai trong chúng ta có thể nói về một điều chưa xảy ra với sự khẳng định chắc chắn và tuyệt đối. Bây giờ và cả trong những năm về sau, cả cô và các em đều không thể. Nhưng có một điều chúng ta không bao giờ phải hoài nghi, đó là chặng đường ba năm của chúng ta dưới mái trường THPT Chuyên Sư Phạm đã luôn là một hành trình tuyệt vời, và sẽ luôn luôn là một trong những điều tuyệt vời nhất mà ta nâng niu trong suốt tuổi trẻ của mình.
Với cô, K49 thực sự là một khóa học sinh gắn bó và có nhiều kỉ niệm, dù mình đã không thể cùng nhau đi đến cuối chặng đường. Có ai còn nhớ chúng ta đã đặt chân đến khoảng trời này xanh này như thế nào không? Chúng ta đã gặp nhau và cùng bước đi bên nhau như thế nào, qua những mê say, ước vọng, cả những chông gai, những vấp ngã, những giọt nước mắt, những nụ cười…? Ngôi trường này, tập thể này, đối với các em, có thể là lựa chọn mơ ước, là lựa chọn đầu tiên cũng có thể không phải điều các em mong mỏi nhất nhưng chúng ta hẳn đã sống với nó như là lựa chọn cuối cùng, một lựa chọn không nuối tiếc, lựa chọn để được trưởng thành trong tình yêu thương. Phút giây này dù không đủ sức chứa đựng trải nghiệm của cả một chặng đường đã qua nhưng cũng đủ để cảm nhận sự gắn bó, niềm hạnh phúc trong ta là có thật và chưa bao giờ trọn vẹn hơn thế.
K49 thân yêu! Dẫu biết thời gian trôi tuột và mất mát như giọt nước qua kẽ tay, hương phai theo cơn gió, dẫu biết tất cả chỉ là một giả định, một điều chẳng thể nào xảy ra nhưng ta vẫn ước ao một cách ngông cuồng thời gian ngừng lại, ngưng đọng nơi đây để ta sống giữa một hành trình chỉ có khởi đầu và vĩnh viễn không bao giờ kết thúc. Dẫu thời gian vẫn đang tiếp tục trượt đi ngay trong khoảnh khắc của niềm mong ước thì cô vẫn luôn biết ơn cuộc đời đã cho mình cơ hội được đồng hành cùng các em dưới mái trường này, trở thành một phần kí ức trong quãng đời học sinh của các em và để những kỉ niệm từng vun đắp cùng các em trở thành động lực theo cô trên những chặng đường tiếp theo.
K49 thân yêu! Với cả cô và các em, Chuyên Sư Phạm là nhà, nơi rời xa, chúng ta như cánh chim chới với không biết nương tựa nơi nào, chúng ta hoang mang trước bầu trời rộng lớn, trăm nghìn đường mây nhưng chúng ta rồi sẽ mạnh mẽ, rồi sẽ cứng cáp và trưởng thành. Để không chỉ các em tự hào là một phần của Chuyên Sư Phạm mà chính Chuyên Sư Phạm sẽ tự hào về các em.
Hãy bước đi trên đôi chân cứng cỏi, luôn sống với tâm hồn rộng mở và trái tim yêu thương. Mong các em thành công và hạnh phúc trên chặng đường dài <3
Cô
Lan Hương