Loading...

chào các cựu học sinh CSP K49, hãy truy cập trang web này bằng máy tính và tận hưởng món quà cuối cùng này mà chúng tớ đã chuẩn bị nhé

CHÀO CÁC CỰU HỌC SINH CSP K49, HÃY TRUY CẬP TRANG WEB NÀY BẰNG MÁY TÍNH VÀ TẬN HƯỞNG MÓN QUÀ CUỐI CÙNG NÀY MÀ CHÚNG TỚ ĐÃ CHUẨN BỊ NHÉ

From K48

Xin chân thành
gửi lời cảm ơn
tới :
Chị Phan Hoàng Yến - K48 Văn, chị Nguyễn Minh Thu - K48 Văn, anh Việt Vũ - K48 Hóa 2
Chị Thu Hằng - K48 Văn, chị Hà Trang - K48 A2
May
2018
Từ chị Phan Hoàng Yến K48 Văn
Có Thương

“Có thương, có nhớ, có khóc, có cười

Có cái chớp mắt đã nghìn năm trôi.”

(Nguyễn Trọng Tạo)

Khi những cơn gió lạnh buốt của mùa đông dần dần được thay thế bằng ánh nắng rực rỡ, bất giác, chị hiểu rằng mùa hạ đã đến, mùa của chia ly.

Thời gian đôi khi là thứ thật tàn nhẫn, các em nhỉ? Ngày các em bước vào khoảng sân gạch này, dưới bầu trời này, thời gian được đếm bằng năm. Bằng tháng. Và giờ đây, bằng ngày. Trước khi chúng ta kịp nhận ra mình đã đi qua những gì và đã bỏ lỡ những gì, thời gian đã lạnh lùng bước qua. Ngày cuối cùng ở CSP, có lẽ nước mắt sẽ làm khuôn mặt em ướt đẫm. Cũng có thể, em sẽ lặng lẽ nở một nụ cười, như lời cảm ơn chính mình đã đi một đoạn đường thật dài. Em sẽ lãng quên nó ngay trong vài khoảnh khắc, rời đi mà chẳng vấn vương gì, hay cất giữ những tháng năm ở đây như những kỉ niệm trân quý nhất của quãng đời không thể trở lại?

Chắc là, đều có cả.

Thỉnh thoảng, vào những ngày không biết phải đi đâu, không rõ phải làm gì, chị quay trở về trường, ngồi lặng ở chỗ năm ngoái vẫn còn dán điểm thi của chị, ngắm nhìn mấy đứa chơi bóng rổ, ngồi tranh luận với nhau, ánh nắng rơi trên nụ cười rực rỡ của các em. Chị thấy ghen tị với sức sống tỏa ra hừng hực ấy, thế mà, mỗi khi nhìn thấy bóng áo xanh trắng thấp thoáng ở đâu, chị lại mỉm cười.

Thực ra, những năm ở dưới bầu trời này, chị rõ ràng rằng, không phải ai cũng bắt đầu ở nơi đây với niềm vui và sự háo hức. Tuổi trẻ - từ này nghe sáo rỗng thật đấy, nhưng ta vẫn chẳng tìm được từ nào đúng hơn để nói về những tháng năm ấy – đôi khi là những nỗi đau. Bước ra khỏi nơi này, chắc toàn thân cũng đã bầm dập biết mấy. Bầu trời không phải lúc nào cũng xanh, mây không phải lúc nào cũng trắng, có những ngày trời u ám và bão giông. Dẫu vậy, kì lạ làm sao, chị và rất nhiều người trong số các em nữa, đã yêu nơi này bằng cả trái tim mình. Chị nghĩ, thực ra bầu trời Chuyên Sư Phạm rất đơn giản, nó không che chắn cho em khỏi những vấp ngã, nó chỉ dịu dàng ôm lấy nỗi đau trong lòng em.

K49 ạ.

Khoảng thời gian này năm ngoái, chị quay cuồng với những tập giấy trắng trải dài trên mặt bàn, học đến mức nào vẫn cảm thấy mình thật kém, trong lòng lúc nào cũng hoang mang và tràn ngập lo âu. Không đỗ trường mình muốn thì phải làm thế nào? Bố mẹ sẽ thất vọng không? Thầy cô sẽ thế nào?

Thế rồi, vào một ngày nào đó của tháng 5, các em sẽ bàng hoàng nhận ra chỉ còn ngắn ngủi 10 ngày. 5 ngày. 1 ngày. Và rồi, khoảnh khắc em nhìn vào lớp học trống rỗng, khép cánh cửa lại sau lưng vào ngày cuối cùng, em sẽ hiểu rằng có những điều qua đi sẽ không bao giờ trở lại. Những lần ôm bạn bè khi trời trở gió, khoác tay nhau cùng đi xuống sân trường, vừa ngái ngủ vừa cố gắng lắng nghe lời giảng, tất cả đều sẽ chỉ còn là kỉ niệm.

Nhưng, những lời đã hứa dẫu sau này chẳng thể giữ được, thì em cũng đã nói ra bằng tất cả lòng thành. Nên, cuối cùng, dù có nuối tiếc, các em vẫn sẽ phải cất bước ra đi.

K49 ạ.

Khi chị được nhờ viết những dòng này, chị đã chẳng biết nên viết gì cả. Chị không nhớ được nhiều khuôn mặt lắm, cũng không thân được với nhiều người. Vậy mà cuối cùng chị vẫn viết, vì K49 ạ, các em và cả K48 nữa, chúng ta là điểm giao thời. Với chúng ta, D4 đang dần thành hình là những mảng vụn vỡ. Bầu trời chúng ta từng chứng kiến đang dần đổi thay. Những thế hệ mới đang đến. Những kí ức cuối cùng của một Chuyên Sư Phạm – đã – từng – như – thế, chỉ còn được lưu giữ bởi chúng ta.

“Rồi những trong trẻo ấy theo tháng năm biết mình còn nhìn thấy trong nhau?”

Hãy giữ lấy những thứ khiến em nở nụ cười, và đừng bỏ lại nỗi đau em đã đi qua.

Hãy nắm tay nhau thật chặt, hãy ôm nhau thật lâu, hãy yêu nhau cho trọn.

Hãy luôn nhớ về các em của ngày hôm nay.

K48 Văn

Phan Hoàng Yến

Từ chị Nguyễn Minh Thu K48 Văn

Chị nhớ ngày trước, lúc ra trường cũng muốn được K47 viết cho vài dòng lắm mà chẳng được, vì lúc này các anh chị đã ở xa mình cả rồi...Không biết các em có vui vì đọc được những dòng lưu bút của chị không, nhưng chị thì vui vì được viết cho các em.

K49 à, các em là 1 khóa may mắn. Các em vào trường trong sự chào đón đầy yêu thương của các anh chị, ra trường trong sự chia tay đầy lưu luyến của các em. Rồi đến năm lớp 11, K49 được tận hưởng kỉ niệm 50 năm, dịp lễ lớn tổ chức hoành tráng như vây, chắc cũng phải hàng chục năm nữa mới có lại 1 lần.Lớp 12, các em được nhìn thấy sự đổi khác của trường. Bước vào trường từ khi khoảng trời còn rộng lớn và xanh ngắt, ra khỏi trường khi khoảng trời vẫn xanh nhưng đã hẹp lại, xuất hiện trước mặt là 1 tòa nhà hiện đại, lừng lững. Còn K48, khoảng trời cuối cùng của bọn chị vẫn còn những tấm tôn quây kín.

K49 là 1 khóa quá nhiều những cá tính, quá nhiều những màu sắc và cũng chính vì thế mà các em đáng yêu. Chị thấy tiếc vì đã không tiếp xúc với các em nhiều hơn nữa. Mảng màu rực rỡ, hỗn độn mà tuyệt đẹp của Chuyên Sư Phạm, chính là K49 các em.

Chị nhớ Châu Trần Toán 1 bề ngoài mạnh mẽ mà thực chất nhạy cảm lắm, nhớ Việt Hồng, Ke Sói Hóa 1 dễ thương, tình cảm kinh khủng, nhớ Châu Nguyễn A1 xinh như thế mà suốt ngày than béo, nhớ mấy đứa A3: Kỳ Duyên, Thanh Tú, Long Phạm - toàn những đứa cá tính đặc biệt. Nhớ cả mấy đứa lớp Văn Huyền Trang, Khánh Ngân, Vy, Nhật Anh - những cô bé thực sự giỏi giang mà dễ thương của chị. Nhớ Tuấn Anh lớp Tin nói chuyện ngơ ngơ mà thông mình cực kì, Nguyệt Anh 1 cô gái nhỏ bé mà thực sự kiên cường, Quỳnh Anh Lớp Sinh nói chuyện luôn rất hài hước. Nhớ Quốc Thái lớp Tin, Cao long Anh 1,...nhớ rất nhiều nữa.

Lúc gặp nhau đâu ai đã nghĩ tới giây phút phải chia tay. Thực sự là may mắn của chúng ta khi đã được gặp nhau, làm việc, chơi đùa, trò chuyện, tâm sự cùng nhau. Sau này không biết còn nhiều cơ hội để gặp lại nhau không, có thể sẽ ít, có thể là sẽ mãi không gặp lại, nhưng đừng quên chúng ta vẫn còn 1 điểm giao nhau rất lớn, đó là đều bước ra từ khoảnh sân CSP. Chuyên Sư Phạm không cho chúng ta được những điều hào nhoáng, không cho chúng ta được tất cả những gì chúng ta muốn. Nhưng Chuyên Sư Phạm đã cho chúng ta gặp nhau.

Chuyên Sư Phạm cho chúng ta sự chở che, cho sự an toàn mà thỏa sức vẫy vùng. Rồi sau này, khi đã rời xa vùng an toàn ấy, các em sẽ thấy mệt mỏi biết bao nhiêu, khó khăn biết bao nhiêu. Khi ấy, Chuyên Sư Pham lui về nằm gọn trong 1 góc kí ức. Chuyên Sư Phạm của chúng ta, của mỗi người vẫn luôn ở đấy thôi, lúc cần sẽ lại bao trùm, chở che các em trong 1 miền kí ức tuyệt đẹp mà êm đềm. Mỗi khi mỏi mệt quá, mỗi khi gục ngã, hãy nhớ lại mình đã đến từ đâu mà kiêu hãnh bước tiếp.

Bây giờ và sau này, cuộc sống xô bồ nhiều khi cuốn chúng ta đi để rồi thi thoảng dừng lại trong nỗi nhớ cồn cào. Thời cấp 3 chỉ đến 1 lần, và những người bạn, những người dẫn dắt, khoảng không gian như ở Chuyên Sư Phạm cũng sẽ chẳng thể nào gặp lại ở đâu nữa. Chuyên Sư Phạm đã đi qua chúng ta, mãi không trở lại.

Em thấy không, tất cả đã xa rồi

Trong hơi thở của thời gian rất khẽ…”

Thế nhưng, điều gì chỉ đến 1 lần là những điều đẹp nhất, phải không ?

Từ anh Việt Vũ K48 Hóa 2

Chào K49, hôm nay quả là một ngày dài thật dài nhỉ?

Anh chị của 1 năm trước cũng vậy, cũng đang ở trong tâm trạng của các em, một cảm giác vừa vui, vừa hạnh phúc, nhưng cũng thật buồn và thật tiếc nuối. Có ai trong số hàng trăm con người ở đây chợt mình nghĩ lại về 3 năm đầy mộng mơ, đầy kỉ niệm mà chúng mình đã từng cùng nhau đi qua, cùng nhau thực hiện hay không ? Anh tin là có, thậm chí là rất nhiều, vì anh và những người bạn k48 đều đã từng trải qua giây phút này và hiểu được rằng, thời gian chúng ta còn có thể ngồi bên cạnh nhau, còn có thể vui đùa hay trách móc nhau không còn dài nữa. Anh biết tâm lí của mấy đứa bây giờ đang rất lo lắng cho kì thi đại học sắp tới, rồi thì xúc động khi đặt tay viết lên những hàng lưu bút chan chứa tình cảm, nhưng các em ạ, khoảnh khắc của hiện thực, khoảnh khắc các em ôm nhau oà khóc trong lễ bế giảng sáng nay, khoảnh khắc các em cùng nhau tham dự chiếc prom này, sẽ mãi là kí ức không bao giờ có thể lấy lại được.. Nên hãy trân trọng nó nhiều vào nhé.

Được gửi đôi lời đến các em thế này, anh thực sự thấy mình rất vinh dự vì được BTC tin tưởng bởi anh cũng không phải là người chơi với quá nhiều các em K49. Thôi thì cho anh xin phép gửi những lời cảm ơn tới những người anh quen trước nhé. Cảm ơn K49 Hoá đã là 1 trong những mảnh ghép đẹp nhất trong cuộc đời cấp 3 của anh, các em đáng yêu và nhiệt tình lắm. Cảm ơn K49 Lý tuy nghịch ngợm vô cùng nhưng cũng tình cảm hết mức. Cảm ơn những đồng đội ở The Breakfast, ở Fiesta A Cielo đã sát cánh cùng anh mà anh không tiện nhắc tên ở đây, mấy đứa tuyệt lắm !!! Và chúc mừng tất cả các em K49 còn lại, các em đã hoàn thành xong 3 năm rực rỡ ở mái trường này rồi. Bây giờ là thời điểm các em chuẩn bị bước sang những ngưỡng cửa mới của cuộc đời, anh mong tất cả các em sẽ đạt được những nguyện vọng lớn nhất của mình, người thi đại học thì sẽ đỗ trường mình mong muốn, người di du học thì sẽ thật suôn sẻ và may mắn K49 nhé. Ngày hôm nay là của các em, hãy sống hết mình và thật thoải mái đến nó, đừng suy nghĩ lo lắng gì nhiều, mọi may mắn rồi sẽ đến với chúng ta mà thôi!!

Chúc các em có 1 buổi tối thật ý nghĩa và hãy nhớ rằng: K49 - You are the best!

Từ chị Thu Hằng K48 Văn

Chào 49 của chị. Chị là Thu Hằng, K48 văn.

Có thể bài này hơi dài, nhưng chị nghĩ có ích với mấy đứa, vì đây là toàn bộ kinh nghiệm, tình cảm của chị. Mong mấy đứa sẽ đọc hết.

Không biết các em có biết hay nhớ chị không. Lúc chị viết những dòng này, chị đã bước qua cánh cổng CSP gần 1 năm. Thời gian sự quá nhanh, nhanh đến mức chị không biết được gần 1 năm qua chị đã làm những gì. Hồi mới ra trường, chị không tưởng tượng được thời gian đại học của mình sẽ sống như thế nào. Ấy vậy mà giờ đã vượt qua. Và hiện tại đến lượt các em...

49 ạ,

Ngày đầu tiên chị gặp các em, chị vui vô cùng. Vì đó là The Breakfast đầu tiên mà chị làm BTC. Vì đó là cảm giác được trở thành chị, được mang giá trị, tình yêu CSP đến cho các em. The Breakfast đầu tiên của các em, các em nhớ không. The Breakfast màu xanh, The Breakfast cuối cùng làm ở Hội trường A10 xập xệ. Trong những ngày tháng ấy, các em trẻ trung, hồn nhiên, ngoan ngoãn, năng động. Chị cảm ơn mấy đứa vì hồi đó đã nghe lời, và yêu quý các anh chị tình nguyện viên.

Chị vẫn còn nhớ mùa 1 FAC, đó cũng là mùa FAC mà chị sẽ không thể quên được. Có lẽ cái gì là đầu tiên thì cũng đều in đậm trong tâm trí phải không? Chị nghĩ rằng với mấy đứa cũng vậy, FAC là những tháng ngày cùng nhau lăn lộn nhảy flashmob, quay lipsync, tập văn nghệ,vv... Mấy đứa ạ, ra trường rồi các em sẽ nhớ FAC lắm, vì lên đại học, mấy đứa sẽ không thể tìm lại FAC nữa, hay đúng hơn, là không thể tìm thấy chính mình trong những ngày tháng ấy nữa..

49 thân yêu, chị có rất nhiều điều muốn dặn mấy đứa.

Ra trường, các em sẽ như nhưng con tàu vừa nhổ neo, các em sẽ đầy sợ hãi, đầy hoang mang, lo lắng. Chị biết các em đang mệt mỏi lắm, muốn gục ngã lắm, mỗi tuần làm hàng chục đề toán, hàng trăm câu tiếng anh. Chị biết các em chỉ muốn bật khóc khi điểm toán thi thử thấp , điểm văn không như ý, chị biết gia đình, thầy cô, thậm chí bạn bè đang gây áp lực lớn lên các em, chị biết các em học 5,6 lớp học thêm cùng một lúc, rồi phải tự mình vượt qua những giới hạn của chính bản thân. Chị biết và hiểu hết mà. Ngày xưa chị cũng như các em vậy. Chị đã từng khóc khi cảm thấy những cố gắng của mình không được đền đáp, rồi thậm chí có những ngày chị đi lang thang vì quá mệt mỏi. Nhưng các em ạ, cái gì cũng có giá của nó. Các em cố gắng như thế nào thì các em sẽ nhận lại một kết quả xứng đáng. Mọi thứ rồi sẽ ổn thôi. Điểm số thi không phải là tất cả. Quan trọng là sau này, các em sẽ không phải hối tiếc bất cứ điều gì, vì các em đã cố gắng hết sức. Chị mong rằng mấy đứa sẽ trụ đến phút cuối cùng, đừng bỏ cuộc, hôm nay điểm toán thấp thì xem mình sai ở đâu, rồi làm lại, rồi tiếp tục làm thêm nhiều đề khác, và lại làm thêm nhiều đề khác nữa. Sau này khi các em lớn lên, những thử thách sẽ khó khăn hơn nhiều lần, cánh cửa đại học chỉ là một tảng đá nhỏ của tuổi 18, vậy nên các em hãy vững bước, để sau này nhìn lại, mình có thể mỉm cười các em nhé.

Điều tiếp theo chị muốn dặn mấy đứa, đó là trường gì không quan trọng, quan trọng là các em thích gì, các em là ai.

Chị biết mấy đứa đang rất hoang mang, chị biết mấy đứa đang đâm đầu hết vào mấy trường đại học TOP đầu rồi áp lực vô cùng. Thực ra chị cũng từng như thế, song bây giờ chị đã nhận ra, ngôi trường của các em chỉ quyết định được một phần các em. Không phải thi trường điểm thấp là học không giỏi, không phải cứ vào FTU, Bách Khoa, NEU cũng là tốt nhất. Không có trường đại học tốt, chỉ có trường đại học hợp với các em. Các em ở đâu, các em sẽ quyết định xem chính nơi đó tốt hay xấu. Vì vậy hãy tự tin lên nhé, các em thi trường nào, học ở đâu, thì các em vẫn sẽ bình đẳng và có giá trị như nhau.

Điều thứ ba đó chính là những ngày tháng cấp 3 là những ngày tháng tươi đẹp nhất của các em, nên hãy tận hưởng nốt những ngày tháng đó nhé. Những ngày cuối cùng của năm lớp 12, lớp chị rất thương nhau.

Chị vẫn nhớ như in buổi học cuối cùng, bỗng nhiên có một bạn trong lớp bật khóc, vai run lên, rồi bạn ấy nói rằng: “Tớ đang cảm thấy buồn vô cùng, vì chưa có một khoảng thời gian nào tớ thực sự mở lòng với các cậu” Lúc đó bọn chị cũng khóc, vì bọn chị biết rằng để cấp 3 vụt qua sau lưng là một nỗi niềm hối tiếc. Vào đại học rồi, các em sẽ không tìm được nơi đâu có những người thầy cô giáo yêu thương, quan tâm các em như khi các em ở CSP. Chị nhớ cô Thảo, thầy Nguyên, thầy Thắng, thầy Trọng, cô Quỳnh, cô Huế, cô Hà, thầy Cường, cô Oanh, cô Sâm, thầy Mạnh, thầy Xuân Dương vô cùng. Chỉ có ở CSP, nơi hằng sống, chốn để mơ ấy, các em mới được bao bọc và yêu thương. Chị không thể nào quên những lời cô Thảo nói với bọn chị trong những buổi học gần ngày bế giảng: “Cô xin lỗi mấy đứa vì đã quát mắng mấy đứa nhiều trong suốt 3 năm qua, nhưng cô quát mắng các em vì yêu các em rất nhiều. Ngày hôm nay cô mắng các em, là để các em trưởng thành hơn, vì cô biết rằng đó là lời mắng của tình yêu thương. Nhưng ngày mai, khi các em bước ra cuộc đời rồi, người ta xúc phạm các em, chà đạp các em, không phải bởi tình yêu thương nữa. Ngoài cô ra, cô không cho phép ai mắng học trò của mình. Vì các em là thành quả của cô. Các em nhất định phải trưởng thành, và phải hạnh phúc”.

Chị yêu CSP vô cùng, nếu có tấm vé về ngày xưa, chị cũng mong được một lần về CSP, để sống như ngày vô ưu vô lo ấy, để được ôm các thầy cô nhiều hơn, lắng nghe những đứa bạn của mình nhiều hơn, để có thêm vài lần trốn học lang thang trong mảnh sân trường nhỏ và nhìn lên bầu trời cao rộng, đếm những đám mây nhỏ trôi lững lờ, thênh thang.

“ Tôi mặc áo trắng, quần jeans, đi xe đạp Tôi nghe những bài hát của năm 18 tuổi Mọi thứ đều trở lại Chỉ có thời gian là mãi mãi không về.” Chị cảm ơn 49 nhiều lắm. Cảm ơn vì mấy đứa đã đến bên chị, đã trở thành một điều gì đó không thể thiếu của chị. Cảm ơn mấy đứa vì đã coi chị là chị, thỉnh thoảng inbox hỏi han xin lời chị lời khuyên. Hẹn gặp lại mấy đứa ở đại dương xa xôi nhé, ở đó chúng ta là những con tàu lớn đang mạnh mẽ vươn ra sóng biển, sẵn sàng đương đầu với mọi bão tố, phong ba.

Tặng mấy đứa câu thơ của nhà thơ Trần Dần: “Hãy sống như những con tàu phải lòng muôn hải lý Mỗi ngày bỏ sau lưng nghìn hải cảng mưa buồn!”

Cuối cùng, chúc các em sẽ có một kì thi thật thành công. Đã đến lúc phải lớn rồi mấy đứa ơi. Nếu có duyên, hẹn gặp lại các em tại cánh cổng Ngoại Thương nhé!

Từ chị Hà Trang K48 A2

Năm K47 bế giảng, trời mưa tầm tã, chị biết lúc ấy có những bé còn không hiểu tại sao mọi người khóc nhiều như thế, không biết tại sao các anh chị lại cứ ôm nhau mãi không buông như thế, bây giờ mấy đứa đều sắp ra trường cả rồi, chắc chắn thấm hơn bao giờ hết đúng không? Bế giảng năm ấy, mọi người cứ ôm nhau mãi, là vì mọi người hiểu rằng đó có thể là cơn mưa đầu tiên và cuối cùng các anh chị có với nhau ở Chuyên Sư Phạm.

Này, mấy đứa thử tính xem còn bao nhiêu ngày nắng, ngày mưa còn ở với nhau tại trường đi? Hôm trước có đứa hỏi chị "Bà ê, lên đh thế nào?". Chị trả lời: "Cứ lên rồi biết." Nó khác lắm. Khác thật đấy. Chị không nói khác theo hướng tích cực hay tiêu cực, chị chỉ muốn bảo trc là những thứ ngày xưa em có ở c3 hầu như k thấy trên đh đâu.

Các em có thể tự xếp lấy thời khóa biểu, học sáng hay chiều đều do mình quyết định, chẳng còn những ngày cần dậy 5h sáng rồi 6h cắp cặp chạy lên xe buýt nữa. Mấy đứa con gái tha hồ thời gian make up rồi váy vóc xinh đẹp. Mấy đứa con trai buôn chuyện với gái cả đêm cũng tha hồ ngủ. Nhất nhá! Học hành thì cũng chỉ cần có mặt điểm danh thôi, còn tập trung học hay không cũng chả ai nhắc đâu.

Thầy cô thì cũng chẳng quản mình như hồi cấp 3 nữa. Vì thầy cô trên ĐH tin rằng mình đã đủ trưởng thành để tự quyết cuộc đời rồi mà, mỗi việc mình làm mình đều phải tự chịu trách nhiệm em ạ.

Bạn bè thì ở đâu chẳng kiếm được mấy đứa nhỉ, lên ĐH em không sợ không có bạn thân đâu, vì thực ra lên đh có khi em sẽ thấy những người cùng chí hướng với mình, hợp mình một cách lạ lung luôn ấy!

Nhưng mà,

Em à,

Có 1 cái gì đó, mà ĐH không mang lại được cho em, như cấp 3 đâu.

Chị không rõ nữa, chị không diễn tả được cảm giác này. Chỉ là, mỗi lần chị về nơi đây, ngồi ở chỗ bảng tin ấy, nhìn lên bầu trời, lại thấy lòng sao bình yên lạ thường, như thể, chị đã vứt bỏ mọi nỗi lo ở bên ngoài, và CSP đang bao bọc chị vậy.

Lên đh, các em sẽ chẳng thấy cái cảm giác mà đi đâu cũng thấy người quen, dù là chưa tiếp xúc bao giờ, nhưng cứ lướt qua nhau, là đã thành người nhà, dù chưa nói với nhau 1 câu nào, nhưng hễ gặp là lại nở 1 nụ cười như thể ta đã quen nhau từ lâu vậy.

Thực ra chị nghĩ, cảm giác độc lập, tự mình gánh trên vai mọi lo toan của cuộc sống, chẳng dễ chịu chút nào đâu, thật đấy. Chị đã từng nghĩ, ai mà chẳng phải lớn, nhưng giờ, chị lại ước, thà đừng lớn nữa được không? Không vào trường ĐH mình muốn cũng được, chỉ ở lại CSP thôi, thời gian ngưng ở đây mãi mãi cũng được. Lúc chị thấy mệt mỏi, chị thấy bản thân mình gục ngã chẳng dậy được nữa, chị cũng không thể khóc như ngày còn ở đây. Chị còn nhớ hôm bế giảng K48, bạn chị nói rằng “Khóc đi, vì sau này chẳng ail au những giọt nước mắt này cho mày nữa đâu”. Đúng đấy, chẳng ai lau cho em đâu em à, chẳng có người lạ nào đi qua thấy em khóc, lại ngồi lại với em, và cho em bờ vai dựa dẫm cả.

Lại câu hỏi cũ, mấy đứa đếm xem còn bao nhiêu ngày nắng, bao nhiêu ngày mưa ở với nhau? Em này, dù chỉ còn 1 ngày, em hãy cố gắng ôm từng người em gặp ở CSP nhé, dù là bạn thân, kẻ thù hay người lạ, hãy cố gắng ôm nhau lấy 1 lần nhé! Vì sau này, em sẽ nhớ lắm!

Contact US
Tell us your thinkings !
Who are we ?
Learn More About Us