Loading...

chào các cựu học sinh CSP K49, hãy truy cập trang web này bằng máy tính và tận hưởng món quà cuối cùng này mà chúng tớ đã chuẩn bị nhé

CHÀO CÁC CỰU HỌC SINH CSP K49, HÃY TRUY CẬP TRANG WEB NÀY BẰNG MÁY TÍNH VÀ TẬN HƯỞNG MÓN QUÀ CUỐI CÙNG NÀY MÀ CHÚNG TỚ ĐÃ CHUẨN BỊ NHÉ

From K50

Xin chân thành
gửi lời cảm ơn
tới :
Em Đoàn Đức Dũng - K50 A2, em Phạm Hoàng Khánh - K50 Văn
Và em Nguyễn Trường Sơn ( Nai Go ) - K50 Anh 2
May
2018
Từ Đoàn Đức Dũng K50 A2

Đối với K50 chúng em, các anh chị đã mang đến rất niềm vui, kỉ niệm khó quên trong suốt 2 năm học vừa qua.

Nhớ lại những ngày đầu tiên tại Chuyên Sư Phạm, khóa K50 chúng em đã vô cùng bỡ ngỡ, lạ lẫm với một môi trường mới, những thử thách mới. Tuy vậy, với sự tận tụy và nhiệt tình của các anh chị khóa trên đã giúp bọn em vượt qua được những rào cản đó và trưởng thành hơn rất nhiều. Nếu như 1 năm trước, bọn em đã tạm biệt các anh chị K48 trong vô vàn cảm xúc thì đến bây giờ, bọn em cũng phải làm điều đó lần thứ 2, với các anh chị K49, những người đã dẫn dắt và chia sẻ rất nhiều điều đáng quý.

Cũng chỉ còn vài ngày ngắn ngủi nữa thôi là đến bế giảng, cũng là ngày các anh chị sẽ nói lời tạm biệt với bạn bè, thầy cô và mái trường Chuyên Sư Phạm. Chắc hẳn sẽ có những lúc mệt mỏi với áp lực với kì thi hay những khi tâm trạng buồn bã vì sắp phải xa “nhà”. Nhưng trên tất cả, em hi vọng rằng, vượt lên trên tất cả những khó khăn đó cùng với sự cố gắng không ngừng nghỉ, khóa 49 sẽ có được kết quả như mình mong đợi trong kì thi sắp tới. Và cho dù những áp lực có đè nén thế nào đi chăng nữa thì hãy nhớ rằng các anh chị vẫn luôn có bọn em ở sau để chia sẻ và trò chuyện, giải tỏa đi mọi âu lo…

Chúc mọi người có một đêm prom đáng nhớ <3

Từ Nai Go K50 Anh 2

Em không bao giờ sẵn sàng cho bất cứ cuộc chia tay nào. Thật khó để tưởng tượng ra một CSP không còn mọi người nữa. Nhưng em đoán mọi câu chuyện đều phải có một cái kết và một lời chào đủ ý nghĩa.        

Em nghĩ một vài người trong số anh chị hẳn đã biết câu chuyện này, thậm chí một số còn có vai trò trong đó. Một thằng nhãi mới nhập học đi bắt chuyện một bà chị design ava khối, rồi bị bả lôi kéo vào một câu lạc bộ chỉ để thấy vài tuần sau đó được một bà chị khác lôi vào group chat đầy đứa cùng khối. Và khi nó nghĩ rằng thế là đủ tiền bối rồi thì lại gặp thêm tới tận sáu tình nguyện khác. Chúng ta lượt qua tới đoạn nó đứng luyên thuyên trả lời phỏng vấn về mấy thứ niềm tin về văn triết lý chủ nghĩa này nọ để được vào câu lạc bộ của bà chị nọ. Bất ngờ không kém là khi nó càng ngày càng gặp nhiều tiền bối hơn, dăm ba người nghệ sĩ với tranh ảnh, dăm ba người đi thi giật giải. Nó thân với vài người, trong đó có một số người che giấu cái tên thật dưới một danh nghĩa khác, như nó, có mấy cuộc trò chuyện đim đíp về đủ thứ chuyện trên đời, lầy lội nhờ gánh mấy môn nó ngu trên lớp, đứng ngoài đường biên hò hét với mấy ông anh, đi quay phim cùng mấy  người nữa. Có đoạn nó còn sinh thù ghét với vài người rồi thích một người hơn tuổi, và nó còn hài hước nhận ra nó là cái ôm động viên cho một người khác. Có thể nói nó trải qua đủ thứ trên đời với mấy anh chị trên nó đâu có một tuổi.

Nhưng nó không phải luôn yêu thích ngôi trường này và nó bắt đầu nảy sinh những câu hỏi khi được mời viết tặng mấy dòng cho mấy anh chị đó. Thoạt đầu nó chả có tí cảm xúc gì, vả lại nó có thích trường tới mức viết được xuống mấy dòng  về quãng kỉ niệm hay miêu tả lại vài góc tươi đẹp của trường để khơi gợi cảm xúc cho mấy anh chị nó đâu. Càng đặt ra nhiều câu hỏi thì nó càng nhận ra mâu thuẫn của nó rõ rệt tới mức nào. Nó quý mấy anh chị trên nó lắm. Nó không thể nào mường tượng trong đầu một ngày nọ chả còn thấy mọi người đâu nữa, không còn thấy những người mà nó từng rất thân với nữa. Nó mắc nợ những anh chị đó rất nhiều vì một phần những gì nó có bây giờ là nhờ những người lớp trên đó. Tệ hơn là hình như nó chưa cám ơn họ được một câu ra hồn.

Đã có rất nhiều lúc nó muốn trở thành mọi người. Thoạt đầu có thể nói là vậy, nó đoán cũng chẳng bất ngờ mấy khi nói rằng một đứa nhỏ mới vào trường muốn trở thành giống  mấy anh chị lớp trên. Nhưng dần dà nó trở thành một khao khát, vì nó đã trở nên ghen tị với tất cả mọi thứ mà các anh chị có. Nhiều lúc nó ngước mắt lên chỉ để nhìn thấy cái cách mà các anh chị nắm giữ lấy biết bao thứ tươi đẹp mà nó không thể có được, thầy cô, bạn bè, kỉ niệm… , nó muốn bản thân nó yêu ngôi trường này như các anh chị nó luôn yêu. Và giờ đây nó thầm nhủ với tư cách một đứa em nó sẽ nhớ mọi người tới nhường nào  bởi rằng nó sẽ cảm thấy cô đơn biết bao khi không còn mấy anh chị của nó ở xung quanh nữa. Nó không nhận ra hoặc đã quên mất rằng từ bao giờ những anh chị của nó đã trở thành một phần CSP trong nó mà nó hằng chối bỏ. Nó thấy tự đáng thương khi nó chả đủ dũng khí để nói một câu tình cảm hay đủ sẵn sàng để nói một câu chào tạm biệt tử tế nhưng thằng bé đó hẳn sẽ ở đó, khi các anh chị nó ôm nhau lần cuối để san sẻ tình yêu, sự kính trọng với một góc CSP trong nó.

Từ Phạm Hoàng Khánh K50 Văn

Viết ngày 01 tháng 05 năm 2018

Chỉ sau ngày 21 này thôi, mỗi anh chị lại có một con đường riêng đã chọn. Dẫu rằng sẽ khó lắm có những cuộc hội ngộ đầy đủ, nhưng em mong rằng dù ở đâu dù là gì các anh chị vẫn sẽ giữ mãi tình yêu với CSP và đặc biệt là với bọn em nhé. Con đường trưởng thành sẽ luôn có sự rời xa nhau theo cách này hay cách khác. Khi đó bọn em luôn tin rằng rời xa nhau vì ngày mai gặp lại vì vậy mới nói hẹn gặp lai. Thật ra thế giới này quá rộng lớn, ban đầu những người nói mãi mãi không xa nhau. Một lần xa nhau rồi có thể sau này sẽ không còn cơ hội gặp lại nữa. Rồi hai bên đều phải quên đi. Tạm biệt thực ra không phải là từ biệt mà là một lời hứa. Và bọn em muốn lời hứa ấy sẽ mãi mãi có hiệu lực rằng anh chị hãy nhớ tới bọn em nhé đừng quên đấy. Yêu K49 rất nhiều. Chúc các anh các chị của em vượt vũ môn thành công. Hẹn gặp lại.

Contact US
Tell us your thinkings !
Who are we ?
Learn More About Us