Người ta vẫn thường kể nhau nghe những câu chuyện bất tận về tuổi thanh xuân, vẫn hay nói về quãng thời gian đẹp đẽ ấy bằng cả ngàn mĩ từ, hay đơn giản chỉ qua những bức ảnh, thước phim. Còn tôi, tôi chỉ xin mượn tên một band indie Việt - "Xanh 8+1". Cái tựa tên ấy tôi bắt gặp trong một đêm lang thang trên Fb, tình cờ thấy và có lẽ lúc ấy, tôi cũng như các cậu ở đây, không hề mảy may suy nghĩ gì cao xa. Nhưng đến bây giờ, khi ta đang dần tiến tới điểm cuối của hành trình, cái tên ấy lại thay tôi nói lên tất cả.
"Xanh" với tôi, hơn cả một màu sắc, là điểm chung của chúng ta. Là sắc màu của tuổi trẻ, sắc chung đầy tươi mới và nhiệt huyết, là sắc chung của những mầm non đang lớn lên trong lòng Chuyên Sư phạm. Xanh mang cả màu nắng óng trên tán móng bò, hay một góc phòng thơm hương sớm mai vương trên tóc ai. "Xanh" là tôi và cậu. Cậu và tôi cũng chính là "8+1", là phép cộng giản đơn và bé nhỏ kia đang dần tiệm cận tới số 9 vĩnh cửu. Như những đứa trẻ đang học cách trưởng thành. Chúng ta thì lớn lên, còn Chuyên Sư phạm vẫn đang ở đó. Chúng ta trở nên chững chạc, còn Chuyên Sư phạm vẫn mãi mãi an nhiên như ngây thơ thuở ban đầu. Chúng ta rong ruổi tới khắp những miền xa, còn Chuyên Sư phạm vẫn tại vị yên lành dưới một khoảng trời, lặng lẽ nép bên hiên nhà của tuổi trẻ.
Nghịch lí là khi thời gian đến điểm hữu hạn, thì mình mới nuối tiếc ngày cũ. Tiếc những ngày đợi chờ nhau nán lại dưới tán cây già để kể nhau nghe những chuyện xa gần. Tiếc những tiếng cười in trong bóng nắng sân trường, và dội vang tới bầu trời cao thẳm. Tiếc một lời thương chưa ngỏ đã tàn và bay theo một làn gió xanh. Rồi còn tiếc cả những giọt nước mắt của ngày đã qua, của nỗi tủi hờn và chênh vênh tuổi đôi mươi. Nhưng rồi sau cùng, chúng ta vẫn an lành sống là chính mình trong vòng tay ủi an của Chuyên Sư phạm. Chẳng ai hình dung nổi lúc ấy mình thế nào, chẳng ai biết mình nghĩ gì và sẽ ra sao trong ngày cuối gặp nhau, ngày cuối cùng của đứa trẻ bước chân tới thế giới trưởng thành. Tôi vẫn tặc lưỡi cho qua những chuyện ai đó khóc đỏ hoe đôi mắt vì xa bạn bè. Tôi vẫn nghĩ mình chẳng thế đâu lúc vô tình thấy vạt áo ướt nước mắt và chi chít chữ kí của các anh chị khoá trên. Nhưng ai biết đâu, ở khoảnh khắc cuối cùng ta ngoái đầu lại nhìn ngôi trường, ngước lên bầu trời nhỏ bé, mới thấy đã đi qua cả một chặng đường dài. Ta gặp nhau từ những ngày đầu mới lóng ngóng bước vào ngưỡng cửa cấp ba, ồ lên ngạc nhiên trước một ngôi trường không có cổng. Ta, những con người vẫn còn bỡ ngỡ và lạc lõng ấy, cùng nhau trải qua The Breakfast – Bữa sáng đầu tiên, rồi chuỗi ngày đầy sôi động FAC, và giờ, ta ở đây – Khoảng lỡ thời gian- cùng nhau trải qua những thời khắc cuối cùng của thời học sinh. Ta đã cùng trải qua biết bao vui buồn, bao nhiêu những cuộc tâm sự tuổi mới lớn tưởng chừng như không thể kết thúc, ta cùng nhau tưởng tượng về cuộc sống sau này, về chuyện việc làm, về chuyện đứa nào lấy chồng, đẻ con trước,... Nếu có ai hỏi tôi, rằng tôi nhớ gì nhất khi ở CSP, thì chẳng ngôn từ nào có thể kể hết. Những năm tháng đặc biệt bên những người đặc biệt, những năm tháng không thể quay lại ấy. Trong 3 năm ấy, mỗi người 1 khác, có người bình thản, có người rực lửa anh hùng, chẳng ai dám khẳng định là những năm tháng hạnh phúc nhất, nhưng chắc hẳn sẽ là những kỷ niệm vô giá, là phút giây trong sáng và đáng nhớ nhất của mỗi chúng ta. Bởi, chúng ta luôn có nhau.
Tuổi 18 chúng ta sẽ dễ dàng rung động trước một ai đó. Tuổi 18 chúng ta dễ dàng bật cười vì những chuyện giản đơn, cũng thường lo âu những chuyện chỉ bé cỏn con. Nhưng lúc ấy, chúng ta đều thật lòng. Người ta thường nói, ai rồi cũng sẽ khác. Đó là sự trưởng thành. “Năm tháng giống như một tên trộm lặng lẽ. Rất nhanh thôi, chúng ta sẽ bước đến trước một cánh cửa phù thủy đầy băng tuyết. Trên cánh cửa đó viết: Tốt Nghiệp, Làm Việc, Kết Hôn, Sinh Con, Già Đi và Chết” Bạn cũng vậy, tôi cũng vậy, mỗi chúng ta đều sẽ phải chấp nhận sự thật này để đối mặt với những cánh cửa kia. Thay đổi không phải điều xấu, chỉ mong ta hãy luôn thật lòng với nhau và với cuộc đời. Vẫn thường bảo nhau còn lâu mới tốt nghiệp, vậy mà đấy, ngoảnh đi ngoảnh lại đã kết thúc thật rồi.
Ta luôn nói với nhau rằng “Này, sau này tao với mày mãi mãi không xa nhau” nhưng thật ra thế giới này quá rộng lớn, một lần xa nhau rồi có thể sau này sẽ không còn cơ hội gặp lại nữa. Vậy nên, hãy trân trọng từng khoảnh khắc, từng tình bạn mà ta có, vì cuộc sống chẳng có cái thứ 2 đâu. Có cãi nhau thì cũng giảng hoà đi, có ghét bỏ nhau thì ra trường cứ hãy trao cho nhau 1 nụ cười chân thành nhất, có điều gì muốn làm thì làm luôn đi , có crush ai thì tối nay tỏ tình đi, đừng để đến sau này rồi lại tự trách mình sao không làm, để rồi hối hận. Sau này muốn mặc cái áo khoác đồng phục mà vẫn hay chê quê quê đấy cũng chẳng còn cơ hội, ngủ dậy muộn muốn bùng tiết cũng chẳng còn lúc nào, vì có phải đi học đâu. Muốn cáu gắt bác Dân sao đóng cửa sớm thế, sao không cho mang đồ ăn lên lớp, muốn ngồi mean mấy đứa mình không thích, muốn nhìn cái người mà nhìn bóng thôi cũng nhận ra, muốn ngồi lê la 11/10 họp hành giữa trưa nắng nóng cũng chẳng được nữa.
Tuổi trẻ giống như một cơn mưa rào, cho dù bị cảm, vẫn muốn quay lại để được ướt thêm một lần nữa. Mong rằng, sau này, dù thời gian có làm chúng ta thay đổi, nhưng sẽ không xoá nhoà những tháng ngày thanh xuân đẹp đẽ nhất trong mỗi chúng ta.
Khánh Huyền.