- Lê Quang Nghĩa: Giải Khuyến Khích Lý lớp 11
- Tạ Trung Kiên: Giải Ba Lý lớp 11
- Nguyễn Văn Duy (con bài át chủ của lớp lý): Giải Ba Lý lớp 11, Giải Nhì Lý lớp 12, Đội tuyển châu Á
- Các bạn nổi bật:
+ Lớp trưởng lớp 10: Hà Thị Trang (béo nhỏ)
+ Lớp trưởng lớp 11: Nguyễn Minh Hiếu (béo to)
+ Lớp trưởng lớp 12: Nguyễn Tiến Đạt (gầy nhỏ)
+ Lớp phó: Đỗ Chí Bằng (7 packs), Dương Trọng Hiếu (7 days) (học tập), Tạ Trung Kiên (rainbow)
+ Cá biệt: Nguyễn Tùng Lâm: the name appears everywhere in sổ đầu bài, Nguyễn Minh Hiếu: nghịch như beo
+ Đội bóng: CHĂN RAU FC: triệt hạ tin lò và vô địch spring cup 2018
Stars: Nguyễn Cảnh Khôi, Nguyễn Minh Hiếu, Nguyễn Hữu Thắng
+ Được yêu quý nhất: Hoàng Lan Hương
Cấp 3 có lẽ là thời gian bắt đầu trưởng thành, là lúc mình tự nhận thức được nhiều điều hơn, cũng như trải qua những giây phút nông nổi. Lớp lý có lẽ không quên được lúc Minh Hiếu và thầy Dương cãi nhau trong giờ học hồi lớp 10. Do Hiếu không chịu nghe lời thầy mà đã dẫn đến cãi nhau to trước cả lớp. Lớp lý lúc ấy có thể cảm nhận rõ được tâm trạng bức xúc của 2 người, hơn cả là người thầy. Sau đó mẹ của Hiếu đã phải đến trường để giải quyết sự việc ấy cùng với hiếu và thầy. Hiếu sau sự việc chắc hẳn từng ghét thầy nhiều lắm. Nhưng mọi việc cũng đã ổn định hơn khi hiếu đã nhận ra những cái sai của mình. Đây như một bài học ghi sâu trong tâm trí của lớp lý, để rồi mọi người biết suy nghĩ hơn và cũng như thấy được sự trưởng thành của một thành viên siêu nghịch ngợm.
“Đợi đến mùa hè năm sau, phòng học nhất định lại kín chỗ ngồi. Đáng tiếc đã không còn là chúng em ngồi ở đó nữa rồi”
Thầy ạ, có một vài điều chúng em nhất định phải nói với thầy. Điều đầu tiên, là lời cảm ơn vì nhân duyên gặp gỡ. Giữa bảy tỷ người của thế giới này, thầy là thầy chủ nhiệm cấp 3 đầu tiên của chúng em, chúng em lại là lớp học trò đầu tiên thầy chủ nhiệm, chúng ta cứ như vậy mà tình cờ bước vào cuộc đời nhau. Em đã nhiều lần tưởng tượng ra chủ nhiệm cấp 3 của mình sẽ có dáng vẻ như thế nào. Sẽ là một cô giáo khó tính nghiêm khắc, hay một thầy giáo già hiền hoà chỉ dạy? Ngàn vạn lần em cũng không nghĩ tới, chủ nhiệm của chúng em, lại là một thầy giáo trẻ chỉ hơn chúng em 9 tuổi, là bóng áo trắng tròn tròn có thể lẫn vào trong đám học sinh bất cứ lúc nào. Không nghĩ tới, thầy chủ nhiệm hoá ra cũng có thể cùng chúng em cười đùa buôn chuyện trường mới vào một ngày mưa tháng tám trú dưới mái hiên học quân sự. Cũng không nghĩ tới, thầy chủ nhiệm hoá ra cũng có thể online vào lúc 12h đêm để chúng em hỏi bài, cũng có thể cùng học sinh nằm nghe kể chuyện ma vào một đêm Sapa tháng bốn, hoá ra có thể cùng chúng em lội mưa co ro trên đỉnh Fansipan, hoặc xắn tay áo thi kéo co cùng chúng em một sáng Thái Nguyên nào đó. Nếu không phải là thầy, chúng em sẽ vẫn đi hết cấp 3, nhưng chắc hẳn sẽ không phải là một cấp 3 đặc biệt như thế này. Bởi vậy, gặp thầy, trở thành học sinh của lớp học này, chính là may mắn của chúng em.
Điều thứ hai, cảm ơn thầy, vì đã cùng chúng em trưởng thành. Lần đầu tiên chủ nhiệm, thầy có áp lực không, có từng cảm thấy mệt mỏi không? Chúng em biết, thầy không giống như những thầy cô dày dặn kinh nghiệm mà hoàn thành mọi thứ chu toàn, nhưng chúng em cũng biết, thầy đã cố gắng rất nhiều, để làm một chủ nhiệm tốt nhất theo cách riêng của mình. Cảm ơn thầy đã luôn kiên nhẫn hỏi lại chúng em “Có hiểu không đấy” để lên giọng mà nói lại thêm vài lần nữa. Cảm ơn thầy đã ở lại những tiết sinh hoạt, để chia sẻ với chúng em những câu chuyện của riêng mình. Cảm ơn thầy, vì tờ giấy khảo sát luôn có thêm phần “Những suy nghĩ của em khác với bố mẹ”. Cảm ơn thầy, vì dù ít hay nhiều, đã luôn cố gắng để quan tâm tới những học sinh của mình. Cảm ơn thầy, vì đã cùng đi với chúng em, từ những cãi vã nông nổi ngày mới vào trường tới khi có thể cùng nhau cười đùa vui vẻ, rồi cùng lo nghĩ tới định hướng tương lai. Cảm ơn thầy, vì những lúc nóng nảy lại nói ra những câu cảm động vô cùng: “Giáo viên chỉ có một thành công duy nhất, là tương lai của học sinh mình”. Thầy yên tâm, 3 năm này, thầy nhất định đã thành công. Tương lai ra sao chưa biết rõ, nhưng từ những bồng bột ngô nghê của tuổi 15, chúng em đã trưởng thành hơn nhiều rồi, mà phần trưởng thành này, là nhờ 3 năm ở lớp học mà thầy chủ nhiệm.
Điều thứ ba, thầy nhất định đừng quên chúng em nhé. Sau này chắc hẳn sẽ còn nhiều học sinh ngồi ở nơi đó. Sau này có thể sẽ còn nhiều những học sinh cùng thầy quàng vai cười đùa, đi chơi, ăn uống, tâm sự. Sau này có thể có những học sinh mang dáng vẻ kính trọng mà hỏi bài một thầy giáo già tên Đào Xuân Dương~ Nhưng chắc hẳn sẽ không còn bóng áo trắng nào lẫn vào đám học sinh chúng em nữa, cũng không còn thầy giáo chủ nhiệm nào cùng hiện diện khắp những chuyến đi của chúng em. Chắc hẳn sẽ không còn gặp thầy chủ nhiệm nào cười hiền như gà mẹ khi bị học sinh trêu đùa, cùng học sinh làm trăm ngàn trò ngớ ngẩn không tên, không còn ai đem tiền lương của mình mua trà sữa, chè, pizza cho chúng em hay bao thầu nguyên tiền trang điểm cho con gái nữa. Trong lúc ngây ngô chạy gần hết ba năm cấp 3, quay đầu nhìn lại chúng em mới phát hiện, hình như khắp những kỉ niệm của K49 Lý, luôn có hình ảnh của thầy. Vậy nên, chắc hẳn chúng em sẽ không quên được thầy đâu. Vậy nên, thầy cũng đừng quên mình đã từng có một lớp học như thế nhé. Một lớp học đã từng đập bóng nước vào thầy trong ngày sinh nhật, nhưng đã từng lo lắng thật nhiều khi thầy bị gãy tay. Một lớp học ngỗ nghịch, xốc nổi, nhưng đã từng cúi đầu im lặng mà bảo nhau đừng gây rắc rối cho thầy, cũng là lớp học sau này sẽ về ưỡn ngực với các em khoá dưới “Đây là khoá đầu tiên thầy Dương chủ nhiệm đấy”.
Cách thể hiện quan tâm của thầy không giống bất kì ai, cách thể hiện tình cảm của chúng em, chắc chắn cũng không giống những lớp học khác. Không thể cùng nhau nói những lời mềm mại ngọt ngào, không thể cùng nhau quan tâm từng cử chỉ, nhưng tình cảm là chân thật, vị trí đặc biệt trong lòng cũng là chân thật. Vậy nên, thầy nhất định đừng quên nhé.
Thầy còn nhớ những lời chúc nghuệch ngoạc trong tấm bìa cứng trắng năm nào không ạ? Thật kì diệu là hình như sau ba năm chúng em vẫn có thể chúc thầy nguyên vẹn những lời ấy =]]] Chúng em sẽ không nhắc lại đâu, để có những điều giữ cho lớp mình biết thôi, để cho bất kì ai đọc được những dòng này cũng không hiểu được, ngoại trừ những thành viên của K49 Lý, thầy nhé. Những điều tốt đẹp nhất sẽ luôn ở bên cạnh thầy chủ nhiệm Đào Xuân Dương của K49 Lý CSP.
Hà Nội, 2018. Mailaanhem.
Dù gì thì hôm nay (đêm prom) cũng là những khoảnh khắc cuối cùng trong tuổi thanh xuân của chúng mình. Ấy vậy thôi mà đã hết 3 năm cấp 3 rồi. Khá chắc rằng không ít bạn đang tập trung hơn cả vào việc ôn thi đại học, vì nó quan trọng với mỗi người mà, mà k để ý rằng tuổi trẻ của mình sắp hết, và lúc nhận ra thì sẽ thấy dưng dưng trong lòng. Ai cũng vậy thôi mỗi khi nghĩ đến những khoảng thời gian này của mình đang dần hết, một số sẽ cảm thấy nhớ vô cùng, một số thì cảm thấy tiếc nuối…
Đành chịu vậy thôi, làm sao được khi thời gian cứ trôi qua nhanh và còn phải lo cho việc thi đại học cũng như cuộc sống sau này. Chúng ta hãy mãi ghi giữ những kỉ niệm đẹp thời học sinh cấp 3 này. Sau cùng thì cảm ơn những người thầy cô giáo-những người lái đo đã đồng hành, giúp đỡ chúng em trong những năm cấp 3 này. Và muôn lời cảm ơn đến với những người bạn đã làm nên những ngày tháng đẹp đẽ này dưới bầu trời chuyên sư phạm. Hãy cố gắng đạt được những gì mình mong muốn nhé!