- Năm nào cũng tổ chức Boy's Day cực to và avatar các kiểu trông cực xịn sò
- Nổi tiếng trong hội đồng các thầy cô với danh "bàng quan" :D
- Một khi lười thì rất lười nhưng một khi chăm thì toàn quái vật không biết từ đâu xuất hiện
- Có mấy đôi liền trong lớp thích nhau =)))
- Rất máu đi chơi 2 ngày 1 đêm
- Lớp 10 GVCN là cô Hằng dạy Sinh, nhưng mà lên 11 và 12 thì là cô Nga dạy Địa. Chính cô Nga là người đã tác động và thay đổi đến lớp rất nhiều, thấy rõ K49 A2 trưởng thành hơn từng ngày nhờ công lao của cô.
Từ Phạm Thanh Hương a.k.a nhân vật học giỏi nhất lớp đến K49 A2,
Bây giờ là 6h30’ tối, mình vừa đi học về, và bên cạnh là cốc sữa bột dành cho em bé vì mẹ mình nghĩ mình bị còi xương khi 17 năm mới cao có mét rưỡi, cộng với chồng bài tập, đề thi thử cao ngất mà mình còn chẳng nhớ lần cuối mình động vào nó là khi nào. Mình chỉ là muốn viết gì đó cho hôm nay, khi mà một đứa bạn bảo mình “Ê mày, viết nhanh cái gì đấy hộ tao nói lên cảm xúc của mày sau 3 năm được không? “ và mình chợt nhận ra một đứa vô tâm như mình cũng đã có nhiều kỷ niệm với mọi người đến vậy. Nghe buồn cười và sến rện chết đi được, nhỉ?
.
Ờ hết mở bài rồi. Thực ra bài này cô Oanh mà đọc được thì thể nào cô cũng mắng là “Mở bài quá lan man, vấn đề cần nghị luận thì không rõ ràng”. Nên chúng mày có thể làm thế nào để cô Oanh không đọc được bài này không...
.
Thực ra ngay từ đầu mình không phải là một đứa sôi nổi trong các hoạt động của lớp cho lắm. Mình thường chơi thân với 1 2 đứa, và thời gian còn lại thì ngồi nhìn mọi người cười nói rôm rả, hoặc nhiều khi là ngồi ngắm hàng cây-mà-mình-cũng-chẳng-biết-là-cây-gì. Đừng trách mình vì điều đó, vì đôi khi người ta vẫn yêu thương nhau mà không cần biết họ tên hay lai lịch gốc gác đó thôi, như cu cậu Tràng và cô vợ nhặt ấy.
Mà lan man quá, quay về chủ đề chính nhé!
Theo mình thấy thì k49A2 là một lớp khá là trầm trong khối. Trầm theo cái nghĩa không có quậy phá nổi loạn hay có hot trai hot gái gì nổi tiếng / tai tiếng cả, và sếp Nga cũng thường bảo với bọn mình là “Lớp mình thì thầy cô nào cũng khen ngoan”. Nhưng phải “ở trong chăn mới biết chăn có rận”, và lớp mình thì có hẳn 47 con rận chúa. Chỉ cần không có mặt giáo viên và phụ huynh thì đứa nào đứa nấy nghịch như quỷ. Đứa nào điên thì nghịch kiểu điên, còn đứa nào ngoan thì nghịch - kiểu - ngoan. Nói tóm lại đứa quái nào cũng không bình thường, theo một cách nào đấy. Ví dụ nhé, giả sử các cậu đang chăm chú nghe giảng trong giờ học thì bỗng nhiên, lạy Chúa trên cao có một KHẨU SÚNG NHỰA MÀU VÀNG CAM to gấp đôi bắp đùi cậu với ánh sáng đèn led xanh đỏ chĩa - thẳng - vào - mặt, và sau đó là tràng cười hô hố man rợ rồi nhân ảnh ấy mất hút con mẹ hàng lươn trước khi giáo viên kịp quay xuống lớp. Hoặc khi các cậu đang nhìn như nuốt từng con số trên bảng, thì đột nhiên có 1 đứa ở cách cậu 3 4 bàn mọc lên ngồi chồm hỗm bên cạnh cậu, trong tay là quả trứng khủng long màu xanh nước biển và thì thầm hỏi “Mày ơi nó viết cái gì đây? Cái gì cơ?? 48 tiếng mới nở á???” với vẻ mặt hận không thể rèn sắt thành thép. Và cuối cùng con khủng long wannabe của nó nở ra nhìn không khác gì con gà què. Tao nghĩ kiếp trước tao phải đồ sát cả một làng thì kiếp này mới phải học chung lớp với lũ quỷ này...
Nói thế thôi, nhưng sau này trên đầu mình có là bất kỳ bầu trời nào cao hơn, rộng hơn và xanh hơn, thì dưới khỏang trời ấy có lẽ mình cũng sẽ chẳng tìm được những đứa bạn nào như thế nữa. Mình nghĩ chắc hẳn dưới bầu trời Chuyên Sư phạm này các cậu đều đã tìm được cho mình những người bạn như thế - những đứa sẵn sàng dành ra cả buổi tối để lảm nhảm cùng các cậu về chuyện cơm ốc bún phở canh cá bò khô ti tỉ thứ trên đời, những đứa ngồi ôm các cậu, cùng khóc với cậu vì những tổn thương của cậu mà nó không cách nào sẻ bớt, những đứa lo cho sức khỏe và cảm xúc của các cậu hơn cả bản thân các cậu lo cho mình. Chúng nó đủ “điên” để làm cậu vui, nhưng cũng đủ “tình” để ôm lấy cậu và nỗi buồn của cậu vào lòng. A2 là một lớp có những con người như thế.
Thực ra hồi lớp 10 thì lớp mình cũng không hẳn là đoàn kết thế này, lúc đấy mọi người vẫn chia thành nhóm để chơi với nhau và cãi nhau như chó với mèo. Nhưng khi sếp Nga bắt đầu kỷ nguyên “cai trị” của mình thì mọi thứ như thay đổi hẳn. Sự thay đổi có lẽ bắt đầu từ việc cô đổi chỗ tung tất cả mọi người lên. Khi ấy mọi người đều cảm thấy không quen và gượng ép, chắc chắn rồi, nhưng bây giờ nghĩ lại thì chính việc ấy đã khiến mọi người trong lớp mở lòng với nhau nhiều hơn, giúp bọn mình nhận ra “À thì ra cái đứa mà trước giờ mình chẳng bao giờ nghĩ sẽ nói chuyện lại thú vị và tuyệt vời như thế”. Cô Nga đem đến cho cá nhân mình cũng như mọi người cảm giác của một “người mẹ thứ hai” đích thực, chứ không phải kiểu khuôn sáo như mấy bài làm văn cấp một bọn mình từng viết theo văn mẫu đâu. Cô quan tâm đến từng đứa một, từ chuyện học hành đến cả chuyện gia đình và chuyện tình cảm. Và mình cảm giác như thể lúc nào cô cũng ở đó lắng nghe bất cứ điều gì bọn mình gặp khúc mắc, thậm chí là nửa đêm đi nữa. Với một đứa ở xa nhà như mình, thì việc tối muộn cô vẫn gọi điện hỏi “Bụng dạ thế nào rồi?”, “Dạo này hay nghỉ học thế?” hoặc “Cô vừa từ trường về, có cần gì không cô mua qua cho? Đừng suy nghĩ nhiều nữa.” thực sự làm mình cảm thấy rất rất xúc động. Có thể nhiều lúc cô hơi gắt, hoặc một số quan điểm của cô có thể làm cho một vài bạn cảm thấy buồn hoặc bất mãn, nhưng chẳng phải mẹ của bọn mình cũng vậy hay sao? Đôi khi cũng làm con cảm thấy uất ức, nhưng sau tất cả thì cũng chỉ mong điều tốt đẹp nhất đến với con. Và mình tin rằng cô Nga cũng vậy.
Cấp 3 đối với mình là những ngày nắng với những tiết học mệt nhoài, là những ngày sự kiện như 8/3, Meninos, Vội,.. đầy tâm huyết, là những lọ nước hoa và chầu bánh su kem mà cô Thúy để cả lũ dài cổ chờ tận 2 năm, là “Tôi nhớ là bài này tôi dạy rồi”, “Sau này đi làm nhiều tiền về biếu cô mấy tỉ nhé”, là “Người ta có một phát hiện rất thú vị...”, “Chia ca nhé, nửa bên kia đi ra ngoài đi”, là “Làm nốt đề này nộp cho cô rồi cô cho về”, hay “Tôi mà thấy ai viết mở bài ghi năm sinh năm mất quê quán là tôi trừ điểm hết”. Tất cả những âm thanh ấy đều là thanh xuân, là những điều mà 17 ngày nữa sẽ trở thành kỷ niệm. Sau cùng, con cảm ơn các thầy cô đã cùng chúng con trải qua 3 năm đẹp nhất của đời học sinh, và cảm ơn các cậu, những thành viên của k49A2 vì đã cùng nhau đi qua 3 mùa hạ đẹp nhất.
“Hành trình nào rồi cũng sẽ kết thúc, nhưng phía trước là những chuyến đi mới. Hãy đón lấy tương lai phía trước bằng tinh thần tuổi trẻ như bây giờ nhé!” - lời của Đỗ Quốc Trung, K49 A2
Cảm ơn, vì tất cả!